Tự nhiên xem xong thấy có gì đó man mác buồn. Vì nhiều thứ. Mở miệng ra ai cũng muốn được sống trong 1 đất nước phát triển như Mỹ, Nhật.Nhưng khi áp tiêu chuẩn công việc của họ qua thì anh chị em lên án chửi rủa. Mong tiêu chuẩn cuộc sống như Tây nhưng tiêu chuẩn công việc lại như Ta. Bài viết này Phúc Trịnh chia sẻ câu chuyện của tác giả Nhất Tiếu Sơn Trà, mình thấy nó phù hợp với góc nhìn của mình. Mời các bạn cùng xem nhé.
Một đời phiên phiến…!
Sáng nay vô tình lướt thấy cái clip của anh nhà thầu xây dựng kia. Anh hướng dẫn cho gia chủ đang hoặc sắp xây nhà cách nghiệm thu nhà cửa sao cho chuẩn. Hướng dẫn khá chi tiết. Dùng cái gì để kiểm tra. Kiểm tra ra thì xử lý làm sao cho đẹp, cho an toàn.
Thấy cũng tò mò. Vào trang anh chàng này xem. Thì thấy lượt fl và tương tác khá mạnh. Mà anh này thì kiểu thầu tư thôi. Xong cũng lướt qua 1 vài video của anh này. Thì thấy anh này chia sẻ nhiều cái hữu ích về xây dựng. Nếu thực hiện theo có khi là đỡ tốn cả mớ tiền.
Lướt xuống comment thì mới thành câu chuyện: Chỉ có 30% người là khen, cám ơn anh. Còn lại 70% là….chửi. Các câu chửi có nhẹ có nặng
Nhẹ thì:
- – “Phiên phiến thôi ông ơi. Cho thợ xây người ta còn sống”
- – “Bác kiểm tra kiểu này anh em nghỉ việc hết”
- – “Nghiệm thu kiểu Mỹ Nhật mà trả lương Việt Nam”
Nặng thì:
- – “Ra công trường nghiệm thu kiểu đó có ngày gạch vào đầu”
- – “Nghiệm thu kiểu đó chó nó làm cho nhà mày”
- -” Trả tiền cao đi rồi muốn làm chất lượng cỡ nào cũng được. Tiền ít mà đòi hít l** thơm”
Mọi hợp đồng thương mại khi ký kết. Điều khoản, yêu cầu và giá tiền đều rõ ràng. Anh ký vào tức là anh đã chấp nhận với những yêu cầu đó, chất lượng đó và giá tiền đó. Đến khi làm sai, không làm được thì anh quay lại nói rằng do trả tiền thấp quá. Như vậy nó chí phèo và ngang ngược quá. Nếu ban đầu anh nhắm với số tiền đó không thể đáp ứng với từng ấy yêu cầu chất lượng. Sao anh còn ký nhận?
Rồi nếu nhìn vào 1 bức tranh rộng hơn. Anh cứ yêu cầu người ta phải trả tiền cao trước cho anh rồi anh mới làm tốt lại cho người ta. Vậy thì ở chiều ngược lại. Người ta cũng có quyền yêu cầu anh phải làm tốt trước rồi họ mới trả tiền cao. Vậy ai sẽ là người nhượng bộ trước đây? Không ai cả. Vì là nó không chỉ gói gọn trong 1 hợp đồng hay 1 sự vụ. HĐ này anh làm tốt hơn giá tiền anh nhận. Rồi dần dà ai cũng biết đến cái tiếng của anh.
Những HĐ sau người ta mới sẵn sàng trả cao cho anh chứ. Rồi từ từ anh lan tỏa điều đó. Có khi nó thay đổi cả mức thu nhập sàn của cả ngành. Nó là quy luật của cuộc sống rồi. Chứ anh cứ đòi người bỏ tiền thuê anh, mua dịch vụ của anh phải trả tiền cao trước trong khi anh chưa chứng minh được giá trị của anh thì nó cũng thật là phi lý.
Kể ra 1 trải nghiệm như vậy. Để thấy rằng. Chúng ta thực sự vẫn chưa thay đổi được tư duy làng xã. Mọi việc phiên phiến rồi chẳng ai thực sự hài lòng về nhau. Khi anh làm sai thì anh mong người ta phiên phiến cho anh. Đến khi người ta sai. Anh lại chẳng phiên phiến cho họ.
Mà không chỉ trong nghề xây dựng. Mình thấy ở mọi nghành nghề Hay nghề mình hiểu nhất là nghề đất đai. Các anh chị em gần như không quen với việc làm chuẩn chỉnh, chuyên ghiệp. Anh chị ai cũng mong được lên chuyên nghiệp. Nhưng khi áp quy trình chuyên nghiệp vào thì anh chị không làm được và cho đó là “làm màu”, “làm quá”.
Khi mua một BĐS, anh chị luôn mong muốn mua được giá tốt, giá rẻ, nhưng khi chia sẻ 1 BĐS đang bị Downtrend ở thị trường đó thì anh chị lại la làng lên là sao lại nói vậy, nói vậy sao bán hay chào khách được. Hay như, anh chị khi cần thông tin sản phẩm thì rất mong nhận được thông tin chi tiết từ sổ sách, vị trí nhưng khi chia sẻ đầy đủ thì anh chị thích gặp luôn chủ để đàm phán mà không cần có mặt sales ở đó.
Cốt lõi vẫn làm sao để cho bản thân có thể thoải mái nhất, dễ dàng nhất thôi. Đây là cái mình thực sự trải nghiệm đấy. Chứ không phải là tưởng tượng đâu. Thực sự khá là buồn. Với bản thân Phúc Trịnh khi làm nghề tư vấn bđs tại Quảng Ngãi mình cố gắng giữ suy nghĩ là làm thế nào để giúp người bán tiếp cận người mua nhanh nhất và giúp người mua tìm được sản phẩm tốt nhất. Có những hợp đồng Phúc Trịnh không có hoa hồng hoặc hoa hồng rất ít nhưng trong lòng mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi đã kết duyên được cho cả người bán lẫn người mua.
Vì Phúc Trịnh nghĩ đơn giản rằng, người ta cần, rất cần nên mới bán, còn người mua thì họ đang có nhu cầu, đang sẵn tiền cho việc mua đất nên họ mới quyết định mua. Cũng chính vì thế mà trong bất kỳ trường hợp tư vấn nào, mình cũng cố gắng chia sẻ đầy đủ thông tin, đầy đủ góc nhìn của sản phẩm để cho người mua, người bán có được cái nhìn toàn cảnh nhất.
Hy vọng những tư duy thế này. Qua dần từng thời kỳ. Lớp trẻ về sau, lớp gen Z, gen Alpha có thể dần thay đổi. Có những thứ của lịch sử, của tiền bối là tốt, cần học hỏi. Nhưng có những thứ rất cần các bạn trẻ thay đổi nó.
Rất hy vọng đến 1 ngày nào đó. Sự chỉnh chu, kỹ lưỡng, chuyên nghiệp là 1 chuyện dĩ nhiên bình thường nó phải thế. Chứ không còn là điều đặc biệt nữa.
P/s: Mình cảm thấy nể anh nhà thầu kia. Vì anh dám nói, dám chia sẻ và dám nhận bị chửi. Mình cũng có quy trình kiểm tra và thực hiện giao dịch sao cho an toàn nhất trong đất đai. Nhưng mình không dám chia sẻ như anh. Vì sợ bị chửi. Mình không bằng anh này!
Chúng ta tạo thành thói quen, rồi thói quen sẽ tạo thành chúng ta. Những việc chúng ta đã làm, những người chúng ta đã giúp, cuối cùng đều sẽ trở thành chính chúng ta.